TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM

 

              

 

HỒI  ỨC.

 

    " Thời  gian thấm thoát thoi đưa ,

      Nó đi, đi măi có chờ đợi ai...."

    Thời gian vội qua đi như một áng mây chiều mùa Thu, để lại không gian trầm lặng một cơn gió thoảng nhẹ nhàng, mát dịu...Tôi gỡ từng tờ lịch, mà tuần vừa qua v́ quá bận rộn công việc, nên nó vẫn nằm nguyên ngày cũ.
    Thoáng trong vùng kư ức, mới đó mà đă hơn 33 năm trôi qua, kể từ ngày Mẹ mất, lúc đó tôi vừa mới có đứa con đầu ḷng, vừa tṛn 2 tháng, chị tôi hốt hải từ G̣ Vấp chạy lên báo tin:

- P. ơi! nhanh lên, em phải vào bệnh viện gấp, Mẹ đang chờ em, chắc là....

  Tôi nghe như cả đất trời sắp tan từng mảnh vụn, trước khoảng không gian mờ ảo. Tôi vội bế con và theo chị vào bệnh viện để gặp Mẹ. Trên đường đi, nghe chị tôi nói:

  " Mẹ xách giỏ đi chợ, bị lên cơn đau tim rồi ngất xỉu, khách đi đường vội vă gọi xe cứu thương; có một người láng giềng tốt bụng nh́n thấy chạy đến báo tin và chị tôi lật đật chạy ra, kịp thời theo xe đưa Mẹ tôi vào bệnh viện "

  Lâu nay th́ thỉnh thoảng, Mẹ tôi vẫn thường bị cơn đau tim hành hạ. Không biết đó có phải là hậu qủa của những tháng ngày c̣n trẻ, khi Ba tôi đột ngột từ trần trong cơn bạo bệnh, lúc đó Mẹ chỉ ngoài 30. Gánh nặng oằn vai người đàn bà, một thân một ḿnh phải gồng gánh, nuôi dưỡng đàn con, c̣n nhỏ dại,( lúc đó tôi hăy c̣n là bào thai nằm trong bụng Mẹ ). Chúng tôi ngày một khôn lớn, nào thuốc men, quần áo, sách vở, tiền quà bánh v...v...và v...v...., thỉnh thoảng Mẹ lén các con đến viện truyền máu để" Hiến Máu", lấy tiền đóng học phí cho tôi ăn học( tôi là quả ngọt cuối mùa trong t́nh yêu giữa Cha và Mẹ ). Trời ơi ! c̣n cảnh nào da diết hơn không ? Người ta thường nói " Trên Thế Giới có lắm kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt hảo  nhất là trái tim của những bà Mẹ hiền "....

    Khi tôi tới nơi, gương mặt Mẹ tái xanh, đôi mắt lim dim , nhưng miệng vẫn cố nở nụ cười khi nh́n thấy tôi.Tôi chạy đến ôm chầm lấy Mẹ mà không sao ngăn được gịng nước mắt. Mẹ cầm tay tôi, ánh nh́n vẫn âu yếm như thuở tôi c̣n bé, hơi thở yếu dần, nhưng bà vẫn ráng hết sức nói vài lời với tôi, trước khi theo Ba tôi về cơi trời riêng của hai người....

 Mẹ khuyên hai chị em phải thương yêu và đùm bọc lẫn nhau. Quay sang nh́n chị, Mẹ tôi dặn ḍ:

-  Con là chị, may mắn có cuộc sống đỡ khổ hơn, hăy phụ với em mà lo cho bé Thạch  ( con trai của tôi ). Nó vô phước, ra đời chưa nh́n thấy được mặt cha, v́ Vận Nước, cha nó bị đi tù ( tù không bản án, không biết ḿnh tội ǵ.) và cũng không biết ngày trở về.... Thấy chị tôi cứ gật đầu lia liạ mà nước mắt đầm đ́a....

- Mẹ siết chặt tay tôi và dặn ḍ:" Con hăy ráng nuôi con, chờ chồng, và dạy dỗ cho cháu nên người", rồi bà nhắm nghiền đôi mắt lại và vĩnh viễn "Ra Đi "!

      Tôi ôm bà thật chặt, như sợ rằng linh hồn Mẹ cũng sẽ rời bỏ chúng tôi, giữa căn pḥng vắng tanh, lạnh ngắt của bệnh viện chỉ c̣n tiếng nức nở của hai chị em tôi. Cái âm thanh ấy vẫn c̣n vang vọng măi trong kư ức của tôi, cho đến ngày hôm nay.

 Đám tang của Mẹ vào một ngày ảm đạm, không mưa mà cũng chẳng có mây xanh.

- Mẹ ơi! Mẹ nói ra chợ mua trái cây về giỗ Ngoại mà ! Tiếng của An Thuận, con trai út của tôi đă kéo tôi trở về với thực tại.

-  Ừ ! Mẹ cũng tính đi đây, con có đi với Mẹ không ?  hay là ở nhà phụ với D́ ?

-  Để con đi với Mẹ cho, bàn thờ ông bà đă dọn dẹp xong rồi, để D́ ở nhà nấu cơm cúng thôi, lát nữa có vợ chồng anh Hai và anh chị Ba về phụ, Mẹ lo ǵ.

      Hai mẹ con lái xe rời khỏi nhà, trên xe tôi hỏi cháu:

-  Hôm nay con có mời cô bé ǵ đó đến không ?

-  Con bé nào hả Mẹ ?

- Có bé ǵ mà mỗi lần gọi phone, xin cho gặp anh Thuận đó.

-  Ô ! con nhỏ Thiên Lôi đó hả Mẹ?

    Tôi tṛn mắt, ngạc nhiên:

-  Trời đất! Sao bạn gái mà con kêu là Thiên Lôi ?

-  Nó tên là Thiên Nga, nhưng nó " chằng" quá, nên con đặt là Thiên Lôi. Nó làm thơ nghe cũng hay lắm, Thuận loay hoay lấy trong bóp ra một lá thư và nói:

- Để con đọc thư của nó cho Mẹ nghe nhé ! Vừa lái xe vừa nghe con đọc lá thư t́nh của nó.

                 " Anh có biết, anh là tia nắng,

                 Là gịng sông, là ánh sáng đời em,

                 Anh là cả những ǵ rất êm đềm

                 Một vùng trời, cho em đầy mộng ước

                Trong ḍng đời, có bao nhiêu gót bước

                 Em là người đến trước nhé anh.

     Nè ! Mẹ nghe con trả lời thư nó nè.Thứ hai lên trường, con sẽ đưa cho nó.

                 "Nếu có em trong t́nh yêu thứ nhứt,

                  Lần thứ hai anh quyết sẽ hết yêu

                  Em có biết, em đây là ma quỉ

                  Cứ theo anh, anh đây sợ quá trời

                  Xa em nhé ! một đi đừng ngoảnh lại

                  Rồi anh đây sẽ cúng ông Địa nải chuối già."

    Con biết thơ con dở, nhưng nếu Thiên Lôi nó chịu tha cho con là con mừng rồi. Hôm nay, con sẽ cầu nguyện bà Ngoại phù hộ cho con mới được.

       Tôi mỉm cười, lắc đầu  và hai mẹ con dắt nhau vào chợ.

   Bây giờ tôi cũng đă là Mẹ của 3 đứa con tôi mỗi lần nghe ai hát bản nhạc "Ḷng Mẹ ", nhạc phẩm này dài, nhiều lời thắm thiết lắm, nhưng tôi cứ nhớ hoài hai câu:

             " Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.

              Lặn lội gieo neo, nuôi con tới ngày lớn khôn ...."

      Rồi trí tưởng phiêu bồng đến sự hy sinh của muôn vạn người phụ nữ Việt Nam, sau cuộc chiến 75. Các người vợ, người Mẹ đă tận lực mưu sinh, kiếm tiền nuôi con thơ dại;"  Chỗ ướt Mẹ nằm, chỗ ráo con lăn...." và tiếp tế thăm nuôi chồng nơi các trại cải tạo...

        Một ngày rồi cũng trôi qua, hoàng hôn xuống dần và đêm tối cũng bắt đầu, tôi trở về pḥng sau một ngày mệt nhọc, tiếp đăi bạn bè trong ngày giỗ của Mẹ tôi.  

       ( Bài viết hôm nay, như món quà nho nhỏ, dâng tặng Mẹ hiền, trong lần giỗ thứ 32 của Mẹ ).

 MX THẠCH THẢO