|
|
II.Tái chiếm Quảng Trị 1:- Ngày tái ngộ Hương Điền. Lần dưỡng quân này, trung đội tôi nằm tại ngă ba vào Hương Điền, có một con đường đất đi lên về phía tay trái, c̣n chạy xuống tay phải vào Hương Điền cũng là nơi đóng quân của BTL. sư đoàn nhẹ, khu này có những lũy tre xanh bao quanh làng xóm xanh ngát, đẹp tuyệt vời, nét đẹp quê hương gợi cho tất cả mọi người, đều có bổn phận và trách nhiệm giữ ǵn và bảo vệ. Ngay tại ngă ba đi vào, bên phải là một cái nhà máy xay lúa, bên trái đường có quán bán bánh bèo, cứ mỗi đêm về sáng quán mở cửa bán và chúng tôi được ăn bánh bèo nóng hổi v́ bánh mới làm xong, chao ơi, ăn cơm gạo xấy riết giờ vớ được tấm bánh nóng ăn sao ngon chi lạ. T́nh quân dân ở đây đúng với câu: ‘như cá với nước,’ đặc biệt ở làng này phải nói là t́nh cảm của người dân, rất sâu đậm với lính TQLC. Đi ngược trở lại một chút khoảng 50m, có một cái quán bán tạp hóa, quán cũng bán luôn cả đồ nhậu, quán nhậu này chắc chẳng có anh lính nhà ta nào ra đây nghỉ mà lại đă không có lần viếng nhỉ? Cô chủ quán tôi vẫn c̣n nhớ tên là O Bướm, O cũng đẹp lắm, nhất là ở vùng gần chiến trường, như cánh hoa lạc giữa rừng gươm, nhờ vậy mà O cũng làm bao chàng lính nhà ta chết mê, chết mệt! Nhưng công b́nh mà nói th́ gái Hương Điền đều đẹp và dễ thương cả. Đơn vị chúng tôi vừa ra đây nghỉ dưỡng quân, th́ cũng nhằm đúng vào kỳ lănh lương, ngoài sự nghỉ ngơi sau bao ngày gian khổ, để được hưởng cái không khí trong lành, ít mùi khói bom đạn và mùi tử khí, được nh́n ngắm lại một phần quê hương yên b́nh ra, bọn tôi nhân cơ hội tiêu khiển bằng những cuộc nhậu, hát ḥ và tán gẫu cho quên đi những mệt nhọc gian khổ của đời lính, và cũng là dịp trả nợ cho nhau những chầu cá độ trong chiến trường. Ở chiến trường th́ có ǵ để mà cá độ? Nhưng chúng tôi nằm gần địch, lại c̣n bị địch canh bắn tỉa, mà chúng tôi gọi là bắn sẻ, nên cũng canh lại chúng, và t́m để bày cách thi đua hạ mục tiêu, để cá xem ai đă là người bắn thắng trong cuộc thi, những mục tiêu rất là ngoạn mục và lư thú nhất của bọn tôi đă chọn ra trong mỗi trận đánh. Buồn buồn là lại rủ nhau ra quán gầy độ nhậu, cứ sau vài ly, chúng tôi cười vui rồi kể lại cho nhau nghe và rút tỉa kinh nghiệm, cho nên nhờ đó mà hun đúc tinh thần đồng đội càng khắn khít hơn. Giờ ngồi đây viết lại, mà tôi vẫn c̣n có cảm giác như là, các chiến hữu cũng đang hiện diện bên ḿnh vậy. Hết những ngày vui chơi, đơn vị lại có lệnh chuẩn bị balô súng đạn đồ đạc gọn gàng để lên đường ra trận. Từ xa xa vang vọng tiếng ầm ́ của bom rơi, đạn nổ nghe thật là khốc liệt đang chào đón, mới đầu c̣n nghe xa xa, rồi mỗi lúc một gần, địch quân bắn pháo dữ dội, pháo binh của ta cũng không kém, rồi dần dần trong những khe núi bớt đi tiếng dèpa, v́ phản pháo của hải pháo từ ngoài khơi dập vào, phải nói là chưa vào trận, nhưng chúng tôi thấy trận này hứa hẹn thật là ác liệt. Những tiếng nổ kinh hoàng, nhưng chúng tôi cứ từ từ ủi vào. Tôi không thể tưởng tượng và diễn tả nổi cái t́nh h́nh chiến trường lúc này, toàn nghe những tiếng nổ mạnh kinh hồn, hết chỗ này rồi chỗ kia, hết chỗ kia lại đến chỗ nọ, h́nh như mọi hỏa lực của cả hai bên đều đổ dồn vào đây, Quảng Trị. Bọn VC. chúng cố thủ và chúng tôi có nhiệm vụ đánh bật đuổi chúng ra. Nằm bên nhau, tôi được nghe, được thấy đồng đội chỉ cho biết, kia là Cổ Thành Đinh Công Tráng phía tay phải, c̣n ḿnh đang đánh vào thành phố Quảng Trị, rồi lại nghe tiếp những tiếng hét vang «Trâu Điên...Trâu Điên sát» hàng loạt những tiếng reo ḥ như vậy, đă đưa tôi nhanh vào mộng. Nghĩ lại câu chuyện của anh em kể lại: (cố tr/tá Lê hằng Minh) đă hy sinh anh dũng trong một trận sáp lá cà. Ông đă từng chỉ huy đơn vị đánh những trận tiến quân như vũ băo, những trận đă c̣n ghi măi cho ông cha bọn VC kinh hồn khiếp vía, mà gán cho đơn vị tôi danh hiệu «Trâu Điên». Nhờ oai danh đó, cho đến bây giờ chúng vẫn c̣n sợ, ḿnh chỉ cần đem ra hù nó thôi, cũng khiến chúng kinh hồn bạt vía bỏ chạy. Thật đúng như vậy, bộ đội trốn chúng tôi, nhưng chúng lại đón mừng chúng tôi bằng những trận pháo rất mănh liệt, nhưng chúng đâu có thể chặn nổi bước tiến của quân ta, để rồi chúng phải tháo chạy, để lại trận địa la liệt những cái xác của những người trai miền Bắc chết tức tưởi. (Ê! đi ḱa) tiếng đồng đội giục làm tôi chợt tỉnh cơn mê, dù đang ở chiến trường. Chúng tôi lom khom tiến sát vào, trám tuyến cho ĐĐ2, lúc đó tôi gặp lại hai người bạn cùng quê, đă đi lính trước tôi gọi và nói: ‘Tuấn, và Nghĩa bị thương, Thanh (rỗ) và Sảo tụi tao mới gói poncho đưa ra rồi.’ Tôi cảm thấy buồn v́ phải chia tay bốn người bạn trong nhóm 13. Hai ngày trôi qua mà tôi chưa được bắn phát súng, hoặc ném một quả lựu đạn nào, để trả thù cho bạn, nhà cửa cả một thành phố bị sụp đổ v́ những trận mưa bom! Chắc có những nhà lầu đúc cao mấy tầng, bây giờ chỉ c̣n là đống gạch vụn, không c̣n viên gạch nào nằm trên viên gạch nào cho ngay ngắn. Mặt phố dầy đặc những hố bom loang lỗ cả thành phố, khói đạn bao phủ trận địa, mùi tử khí vảng vất, v́ những trận mưa pháo 130 ly của địch. Khi Đại Đội chúng tôi đánh tiến vào chỗ có ngân hàng. Tiền bạc cũng bị bom đạn nổ bắn vung văi chẳng ai thèm nhặt! Tiền đấy nhưng liệu có c̣n sống để mà tiêu không? Tôi nghĩ tếu nên tôi nhặt được vài trăm ngàn, c̣n những cái bao trắng đựng tiền cắc rất nhiều, cứ mổi bao như bao cát đựng hai ngàn đồng. Tôi liên tưởng đến những phim cowboy, mà tôi rất ưa thích xem lúc tôi mới 15, 16 tuổi, những bộ phim do tài tử Clint Eastwood, tài tử Charle Bronson, chẳng hạn như những phim như: Ringo, Satana và phim 5 tay súng oai hùng vv. Họ bắn nhau chết trên đống tiền vàng. Thế là tôi chịu khó vác từng bao tiền về xếp làm hầm tránh đạn. Rồi c̣n dư. Tôi đổ vào bên trong, tiền mới sáng chóe lên, mấy đồng đội nh́n thấy vậy, thằng Châu cười và la lên: (mày điên rồi An ơi!) Tôi th́ nghĩ khác, v́ đă ước mơ và nay đă thành sự thật, có cơ hội mà không làm th́ phí, là được ‘ngủ trên đống tiền,’ mà có chết trên đống tiền cũng thỏa măn. Hơn nữa có đeo theo được đâu mà lấy để làm ǵ? Tôi lấy tiền làm hầm chỉ là để thỏa măn tí tính vui đùa nơi vùng tử địa! Chứ tiền lính chúng tôi đă tính liền, nên khi c̣n ở Hương Điền nghỉ dưỡng quân, tiền lương chúng tôi đă xả láng sáng về sớm, để bây giờ không c̣n thuốc hút. Tôi nài nỉ mấy anh thiết giáp để bớt lại vài gói, thế là tôi đổi mỗi bao tiền một gói thuốc Basto de lux, sau thấy được gía các anh đ̣i thêm hai bao tiền một gói thuốc cũng OK. Tiền vớ được mà! Chúng tôi lại nhận được lệnh tổng tấn công thật nhanh để dứt điểm tái chiếm lại Quảng Trị trước Ngày 16 Tháng 9. C̣n một mục tiêu cuối cùng dành cho trung đội tôi phải tiêu diệt. Đó là một cái nhà lầu sập xuống, để ra một khe hở cao độ 5, 60 phân, bề dài khoảng 4, 5 thước, nó ngang tầm mắt, che trên một tấm bê tông của cái nhà ụp xuống. Rất an toàn cho địch ở bên trong, được biết đây là bộ chỉ huy của địch, bằng mọi gía phải thanh toán cho dứt nợ. Chúng tôi đang tiến thẳng ra phía sông Thạch Hăn, trung đội tôi nằm giữa ĐĐ, phía tay trái bắt tay với TĐ1 Quái Điểu. Mục tiêu hơi chếch bên trái, quay mặt qua phải, nên địch được yễm trợ và có lợi thế hơn ta. Do đó, nó là vật cản cũng rất gay cho bước đường tiến đánh của tr/đội chúng tôi. Nên phải nhờ thiết giáp bắn yểm trợ những điểm cao và xa, c̣n cây đại liên tiểu đội bắn thẳng vào mục tiêu. Sau vài đợt chúng tôi xung phong tiến vào không lọt, v́ hỏa lực rất mạnh của địch từ nhiều phía bắn lại. Chúng tôi phải dùng lối đánh khác. Anh xạ thủ đại liên chúng tôi lại bị B 40 trọng thương! Tôi được lệnh thay thế, trong ḷng phơi phới được ôm đại liên để có cơ hội thi thố với đồng đội. Cùng lúc đó, có Đại úy Liễn gọi máy qua gặp Giang Thanh Đồng, anh là một chiến sĩ sát cộng và ông nhắn nhủ khích lệ chúng tôi. Thật là thắm t́nh huynh đệ, nhờ thế mà tinh thần anh em lúc này càng hăng say hơn. Chúng tôi hứa quyết xóa mục tiêu trước mặt, và để kết liểu mục tiêu, Giang thanh Đồng đă dũng cảm ḅ sát ném vào hai quả lựu đạn, với sự hỗ trợ đại liên của tôi cùng đồng đội bắn những phía chỉ định, không cho chúng ngóc đầu lên. Tiếng nổ cùng lúc nghe kinh hoàng, khói đen mù mịt từ khe hở của hầm bay ra những mùi khét nẹt, rồi thấy tất cả như nằm yên bất động! Chúng tôi đă hoàn thành trách nhiệm, xóa xong một mục tiêu cuối cùng. Trời cũng vừa sập tối. Chúng tôi cũng ngồi im tại chỗ vừa để canh chừng và thay phiên nhau ăn cơm tối, vừa ăn vừa nghe những tiếng rên la rất gần, của những chiến binh cộng sản bị thương mà bị bọn chỉ huy chúng nhẫn tâm bỏ lại, với lại chúng cũng chẳng c̣n khả năng để tải thương. Nên suốt cả đêm, gần chỗ chúng tôi, có tên cán binh CS miền Bắc rên la kêu: (anh Vinh ơi! Cho em đi với, đừng bỏ em!) Cứ như thế cho tới sáng. Không ai nói nhưng ai cũng biết là chúng đang rút chạy. Cả một không khí lạnh lùng im lặng chết chóc. Trời chưa sáng tỏ, chúng tôi được lệnh nên ồ ạt tiến lên, lục soát mục tiêu tối qua. C̣n phía Cổ Thành rộn vang tiếng xung phong vào trong Cổ Thành. Thừa thắng xông lên, mừng qúa đúng như chúng tôi đă ngủ quên trên chiến thắng. Do qúa ỷ y, không đề pḥng, nên từ phía trên tức là giữa Cổ Thành và sông Thạch Hăn, địch đă bắn một trái 82 lọt ngay khe nhà sập, hạ sĩ Nguyễn văn Danh người tiểu đội phó của tôi tử thương, Nguyễn văn Thành trọng thương! Bỗng như cơn Sóng thần. Tứ phía ồ ồ vang dội tiếng TQLC sát. Chúng tôi nh́n về phía Cổ Thành Đinh Công Tráng. Ḱa lá cờ vàng ba sọc đỏ ngạo nghễ tung bay trên bờ thành đổ nát. Nh́n cờ vàng quốc gia tung bay, chúng tôi mừng đến trào nước mắt. Đúng vời lời ca của bản ‘Cờ bay’ hùng tráng: ‘cờ bay, cờ bay oai hùng trên thành phố thân yêu, vừa lấy lại đêm qua bằng máu.’ Lúc này chúng tôi đă hoàn toàn làm chủ t́nh h́nh. Những xác chết của cộng sản Bắc Việt la liệt khắp nơi trên thành phố Quảng Trị! Chúng tôi được lệnh làm tuyến pḥng thủ dọc theo bờ sông Thạch Hăn. Trong lúc lục soát thu nhặt những chiến lợi phẩm, tôi và Đô gặp ngay ba cái xác chính quy cộng sản, nằm chồng lên nhau thật lạ? Tôi yểm trợ cho Đô lật hai cái xác trên xuống, vui miệng Đô nói: ‘đ.m chết mà c̣n ôm nhau hả? Xuống đi cha.’ Bỗng hai đứa cùng giật ḿnh khi tên nằm dưới cùng lồm cồm ḅ dậy quỳ xuống lạy: ‘xin hai anh tha chết cho em!’ Đô nhảy nhổm la: ‘ê! nó c̣n sống ḱa An,’ th́ ra tên này bị thương đă bị đồng bọn bỏ lại cùng với một xác anh ruột, một xác anh họ. Chúng thật tàn ác để cho tên bị thương rồi th́ cho nằm chết luôn. Để khỏi có người biết mà kể lại chuyện này. Nhưng không may cho chúng, cũng c̣n có người biết chuyện, chẳng hạn như tôi. Đêm hôm đó, tôi nằm nghe có tiếng máy bay trên đầu. Tôi tự cảm thấy cả một bầu trời b́nh yên. Chạy ra ngó lên xem, đoán chắc là có Đại Bàng nào đó đang thị sát mặt trận, tôi nở một nụ cười v́ sự quan tâm của cấp chỉ huy đối với chúng tôi. Và đoan chắc các đại bàng cũng phải khen thầm chúng tôi qúa giỏi phải không? Sáng ngày hôm sau, gần trưa có chuyến tiếp tế vào, có tin loan mừng cho chúng tôi, mỗi chiến sĩ một b́nh rượu vin (rượu chát). Tôi c̣n nhớ b́nh rượu 4 lít, bằng thủy tinh có mây đan bao phía ngoài, ở trên có quai xách, nh́n là biết mạc của Tây liền. Đúng ngày 16 Tháng 9, chúng tôi ăn mừng chiến thắng. Bọn VC bị thua trận đau đớn, chúng cũng chia vui với chúng tôi! Bằng cách gởi tặng những tràng đại pháo 130 ly không ngớt, nhưng do đề pḥng nên đơn vị chẳng hề hấn ǵ. Chúng tôi được nghỉ xả hơi ba ngày. Dọc theo bờ sông Thạch Hăn là một con đường, có lẽ là đường chính của Quăng Trị. Chúng tôi nằm xế xế bên trái Ṭa hành chánh QT, quay mặt ra đường. Bờ sông có bậc tam cấp đi xuống, có một vọng gác bên tay phải. Cứ mỗi tối anh em lợi dụng trời tối để lấy nước, tắm giặt. H́nh như tôi có duyên gác với giờ nữa đêm, nên vào giờ này là giờ của tôi hay sao đó, tôi lại gác từ 12 giờ đêm đến 2 giờ sáng. Rồi người tắm lên sau cùng là anh Trọng ở ĐĐ nói: ‘ê! Thằng nào gác đó, tao là người cuối cùng đó nhe.’ Tôi trêu anh, núp xuống im lặng không cho anh Trọng thấy, anh lên tới đường quay qua nói tiếp: ‘tao là người sau cùng à nha, c̣n thằng nào lên sau mày bắn nó nhe.’ Khi vào tới trong rồi vẫn c̣n nghe anh đang nói với ai đó: ‘ê không biết thằng nào gác mà tao nói không thấy trả lời!’ Tất cả yên lặng trả lại sự tĩnh mịch cho đêm tối. Anh em đang yên giấc nồng, có lẽ có người đang mơ đi về tới Sài G̣n rồi không chừng. Ngồi đây gác gió thổi hiu hiu nghe lạnh lạnh, tôi mơ màng về những tài liệu, mà tôi thâu lượm được trong những chiếc bồng, trong những xác của các cán binh miền Bắc. Những cuốn vở, những cuốn sổ tay nhỏ, được giấu kỹ trong người, họ đă viết kể hết những sự thật, những cảm nghĩ nghèo khổ ở ngoài Bắc, những cuộc chia tay gia đ́nh, cha mẹ, vợ và chị em, vào Nam «gọi là đi B» để rồi chuốc lấy một sự thật phũ phàng! Có những sự thật họ viết thật từ tận đáy ḷng, đúng là họ bị cưỡng bức vào Nam! Có những người mới 14, 15 tuổi cũng bị bắt đi, tay cầm Ak mà chưa biết tháo ráp lần nào, chỉ biết chúng nhồi sọ đi giải phóng là làm theo. Đi bộ theo đường ṃn trong ṿng một tháng, trốn chui trốn lủi v́ bom B52, hoặc bị những trận pháo chạy bán sống bán chết, chưa có một giờ học ǵ về quân sự, chiến thuật. Chỉ biết cái thằng ǵa ǵ đó chết rồi, mà vẫn cứ phải tung hô muôn năm. Ngay trang đầu của từng cuốn vở, để ngụy trang và cũng để tỏ vẻ kính sợ, họ vẫn phải viết lời tung hô, thế nhưng xem qua những cuốn sổ tay th́ nội dung th́ ngược lại. Thỉnh thoảng tôi hơi nghiêng nghiêng đầu nh́n xuống mặt nước song. V́ sao đầy trời tỏa sáng xuống mặt nước, tạo nên óng ánh sáng dưới mặt nước phản chiếu lung linh. Giá không có chiến tranh, ngồi đây ngắm sông nước, trăng sao cũng thú vị lắm chứ. C̣n đang thả mộng th́ bỗng có một bóng giống như cái đầu người, thoáng qua ở phía trái dưới bậc tam cấp. Tôi giật ḿnh cố thu hết tinh thần vào đôi mắt, tim nhảy hồi hộp làm nóng hết cả người, giờ này th́ c̣n ai? Ḿnh đâu có ngủ gật mà bảo mắt nhắm mắt mở! Đúng là có người chứ không đùa. Yên lặng tôi mở khóa an toàn, súng hướng về phía đó, tay phải cầm quả lựu đạn đă rút chốt, chỉ chờ nếu có động tĩnh là tôi bung th́a tặng ngay. V́ từ lề đường vào chỗ gác bờ sông cách 2m, dốc xuống mặt nước khoảng 3m, tức là đi men theo dọc sông mà trên đường không thấy ǵ. Thêm một lần nữa, tôi thấy rơ đúng là có người rồi, nhưng trong đầu lại nghĩ: hay là thằng Hoàng mát, nó ṃ ra t́m ǵ ở bờ sông chăng? V́ tính t́nh Hoàng không được b́nh thường cho lắm, chúng tôi hay đùa nói đầu nó lúc nào cũng tối như đêm 30. Ḿnh nhớ hồi tối cho nó gác ca đầu từ 7h đến 10h mà, nó ngủ rồi khi đi gác tôi có đi ngang qua nó mà. Không c̣n chần chờ ǵ nữa tôi hô to: ‘ai đó lên ngay.’ Nhưng vẫn im lặng. Tôi đành phải ném trái M26 xuống ngay mí nước song. Tiếng nổ ầm một cái, cả nước lẫn x́nh văng lên đầy người tôi. Ḿnh tính 2 đường, nếu nó ở trên bờ th́ bị thương, c̣n là tụi đặc công nếu ở dưới th́ nó chết. Mà nổ trên bờ th́ tôi cũng dính. Nghe tiếng nổ làm anh em thức giấc, anh em báo động, chạy ra tuyến pḥng thủ của ḿnh ngay, mấy người chạy ra hỏi cái ǵ vậy? Tôi liền rời chỗ gác lên trên, ngay chỗ thấy có người, chỉ tay xuống và nói: ‘hồi năy tôi thấy 2 lần, có người lum khum ở đây, chỗ mà hơi u u thoai thoải đó.’ Có một người bước xuống cầm súng bắn loạn xạ xuống bờ sông, chẵng thấy ǵ leo lên nói như chọc tôi: ‘chắc cha ngủ gục qúa, có mẹ ǵ đâu!’ Nghe thế, tôi cũng bực qúa, nhưng không biết làm sao chứng minh cho đồng đội tin, chưa nói đến sự cẩn thận của tôi cả những giây phút tôi sợ lầm bạn, nên kéo hơi dài thời gian không bắn, phải nói là tôi cũng gan ĺ, không chơi th́ thôi, chơi phải cho chính xác. Rồi hắn nói lại thêm một câu nữa: ‘nếu ông thấy nó ông ngồi đây canh nó đi.’ Không có ai tin và thông cảm cho ḿnh, tôi lại càng tức và buồn! Rồi tất cả bỏ vào hầm ngủ, cũng vừa lúc tôi xuống ca gác, ngay đó bước qua đường vào độ 2m là chỗ ngủ của tôi. Vào nằm trên vơng nhưng không sao tôi ngủ được, cũng sờ sợ chứ, nếu như tụi đặc công nó c̣n sống, th́ dứt khoát nó sẽ ṃ vô, một là nó chơi ngay ḿnh, 2 là cũng bạn ḿnh thôi. Nghĩ tới đây, tôi ngồi bật dậy ngay, ngụy trang cái vơng như có người nằm, rồi ôm tấm đắp bước qua đó mấy bước, vừa ŕnh vừa ngồi ngủ được chút nào hay chút đó. Vả lại, cũng c̣n lo sự an toàn cho ḿnh và bạn ḿnh nữa, rốt cuộc tôi cũng không nhắm mắt ngủ được, mà linh tính báo cho ḿnh có chuyện không hay, chỉ mong sao cho trời mau sáng, ḿnh phải ra coi hư thực như thế nào? Trời c̣n mờ hơi sương, tôi đi ra cầm theo cây M16 của Hoàng mát, và một quả M26. Chứ đợi trời sáng rơ, bên bờ bên kia nó trông thấy th́ toi mạng. Nh́n xuống chỗ tối hôm qua, thấy ụ đất to cao, tôi đoán có thể là cái hầm. Nh́n kỹ th́ y như rằng đây là loại hầm chữ A, hai đầu có hai lỗ lên xuống chéo nhau, loại hầm này rất kiên cố, 2 người ở hai lỗ có thể yễm trợ cho nhau. Mà muốn triệt hạ loại hầm này, chỉ có loại đạn pháo phá hầm mới phá sập được, mà VC th́ rất sợ loại đạn pháo này. H́nh như loại hầm này, chúng trang bị cho ổ súng cối 61 hay 82 ly. Bạo gan, v́ chỉ có một ḿnh tôi thôi, anh em c̣n đang ngủ. Tôi quan sát lẹ và nhẹ nhàng, đúng là tối qua hai tên địch, nó chỉ ḅ vào đây thôi, không biết là có thêm mấy thằng chui vào đây? Lưụ đạn rút chốt, tôi liền hô to: ‘ai ở trong đó chui ra ngay, nếu không tao cho lưụ đạn xuống bây giờ, hàng th́ sống, chống th́ chết, ra lẹ lên.’ Tôi cũng nhái câu nói của tụi nó, tôi đứng chĩa súng chờ, mắt ngó qua ngó lại 2 cái lỗ, rồi gọi thêm lần nữa cũng im luôn. Cũng đành phải cho ra lẽ chuyện đêm qua, tôi bung th́a cúi xuống ném cho lăn vào, tiếng nổ ngay trong tíc tắc, khói 2 đầu lỗ từ từ bay ra bốc lên. Có một người đang đi xuống tam cấp múc nước, đánh răng, nấu nước pha café, pha trà uống sáng, thấy vậy chạy lại ngay, và có thêm mấy anh nữa chạy ra, chờ một hồi lâu không thấy ǵ. Anh ta chạy vào lấy súng ra, chĩa trên nóc hầm bắn xuống, hết cả băng đạn, nhưng không nhằm nḥ ǵ, làm khua náo anh em thức dậy, có người c̣n ngái ngủ cằn nhằn. Nhưng cũng có vài anh chạy lại, c̣n vài ba anh đề pḥng dàn ra núp sẵn sàng chiến đấu, chĩa súng sang bên kia sông yểm trợ nữa. Cũng sợ nó xịt cho một trái B 40 là chết cả đám. Khói đă tan hết không c̣n bay lên nữa, tất cả không thấy hy vọng ǵ nên kéo nhau vào hết, mà cũng không ai dám chui vào lục soát. Tôi cũng đi lên nhưng ngồi ở trên nh́n xuống, để quan sát 2 lỗ hầm rơ và lợi thế hơn. Cũng phải cỡ nữa giờ sau ǵ đó, Châu gọi tôi vào uống trà, nhưng tôi chưa vô, v́ nghĩ vẫn c̣n tức chuyện đêm qua. Th́...ḱa nó! Nó từ từ ḅ ra một thằng, vừa ngước lên thấy tôi trong tư thế sẵn sàng, chĩa súng vào nó hô to: ‘bỏ 2 tay lên đầu, c̣n thằng nào nữa kêu lên mau.’ Nó gật đầu rồi cúi xuống gọi ra một thằng nữa, lúc này tim tôi hồi hộp, nó nhảy chắc cũng không kém ǵ thằng kia. Cả 2 tên cùng bị thương dăm dăm ở chân thôi, có lẽ v́ bị miểng của trái lựu đạn khi năy, nhưng chân vẫn c̣n đi được. Cùng lúc đó đồng đội chạy ra, dàn hàng ngang yễm trợ cho tôi, bắt chúng nằm dạng 2 chân 2 tay ra, tuy chúng tôi hành động như vậy nhưng mắt cũng phải để ư bên kia song. Nhờ đó nên cũng nh́n thấy có 2 thằng đang đi ra, chắc nó cũng tính bắn sẻ tụi tôi chăng? Tôi liền chạy ngay vào, xách cây đại liên 60 của tôi ra, hướng về bên kia xiết c̣, đi hết hai gang tay của dây đạn, bắn đại áp đảo tinh thần địch chứ có nhắm đâu, khẩu đ/liên tôi giữ không như người ta, v́ tôi gỡ dây T.A.B ra, móc vào đầu và đuôi súng đeo dây lên, th́ súng nằm ngang hông bắn không bị giật, chơi như kiểu Cowboy trong phim vậy mà. Sau khi đưa 2 tên tù binh lên ĐĐ, th/úy Anh, thẩm tra sơ khởi, bọn chúng khai là do bị quân ta đánh nhanh và mạnh qúa, nên nó chạy không kịp. Một tên là du kích, c̣n tên kia là quân chính quy Bắc Việt. Chúng khai có liệng xuống sông một cây cối 82, cả hai tên VC đều 16 tuổi, c̣n 2 tên lớn hơn nữa th́ đă bỏ chạy trước rồi. Đó là những chuyện chiến đấu ở chiến trựng, mà đôi khi chúng tôi cũng phải công nhận là may hơn khôn. Những sự kiện trên chúng tôi vẫn thường đưa ra bàn căi, những lúc nghỉ dưỡng quân, hăng say nhất vẫn là những lúc có vài ba chén anh chén tôi, khi mặt đă nong nóng hào khí ngất ngây, và ai cũng phải tự hào, hănh diện là ḿnh đă ở trong một binh chủng hào hùng nhất. Cũng cần phải kể thêm là, khi c̣n nằm ở tuyến này. Có 2 lần chúng tôi đón tiếp đồng bào, những người dân đă chạy thoát khỏi tay CSBV. Thật là cảm động khi đón tiếp dân ḿnh chạy thoát. ĐĐ phải xin ở ngoài giúp đỡ đồng bào mới vừa vượt qua sông Thạch Hăn. Rồi vào một đêm tối nọ, chúng tôi c̣n được lệnh yểm trợ để đưa toán Viễn Thám TQLC qua sông để đi vào trong ḷng địch, đưa các anh đi lấy tin về t́nh h́nh địch. Tôi đoán chừng rồi sẽ có ngày chúng tôi cũng vượt sông Thạch Hăn nữa đây. Nh́n những người lính Viễn thám.TQLC ra đi, thấy họ thật tài t́nh, b́nh thản và dũng cảm. Tôi ngồi ôm cây đại liên M60 nghĩ về các câu chuyện đă từng nghe các anh kể lại, nghe rất rùng rợn và hồi hộp. Các anh đă dũng căm hy sinh quên thân ḿnh, chiến đấu trong ḷng địch, nh́n các anh qua sông thật nhanh chóng, nhẹ nhàng và hồi hộp đến nín thở, 2 chiếc ghe phao đưa qua mà không có chút dấu vết ǵ để gọi là nghi ngờ mà có thể phát hiện ra được. Dĩ nhiên là có một anh chắc là người nhái, anh cột dây vào người lặn qua trước, chính chúng tôi chủ động mà c̣n nh́n không thấy chứ huống hồ chi là địch. Mỗi lần ra đi là mỗi lần vẫy tay chào vĩnh biệt! Thế nhưng những người trai Viễn thám TQLC ấy. Họ đă ra đi và trở về an toàn sau khi hoàn thành công tác. Mọi nhiệm vụ mà cấp trên giao cho các anh, các anh cũng thi hành hoàn tất. Thật không giấy mực nào tả hết những hy sinh, sự gan dạ, hồi hộp khi sống chung với kẻ thù, chỉ một sơ xuất nhỏ, không khéo léo là bị lộ như chơi. Các anh được huấn luyện khá đặc biệt, chúng tôi rất ngưỡng mộ, những anh hùng TQLC. Những Kinh Kha thời đại, những người lính ra đi mà tưởng chừng không có ngày về! Bây giờ dĩ văng đă qua đi tưởng chừng như ch́m vào quên lăng, nhưng những xương máu các chiến hữu của tôi, và kể cả những vết thương, vết đạn c̣n trong thân thể tôi, không bao giờ quên được. Tôi viết lên đây với ḷng ngưỡng mộ ghi lại công ơn các anh hùng TQLC đă hy sinh trong chiến tranh./.
MX Nguyễn Đức An |
|
|