|
MX Thạch Thảo
Hôm nay là 30 tháng chạp (âl), c̣n vỏn vẹn vài canh giờ nữa là đến giao thừa. Thắm thoát mà đă 14 năm, gia đ́nh tôi đón Xuân tha hương nơi đất khách... Quê hương ơi! tôi vẫn nhớ... và nhớ măi... bởi v́ nơi đó tôi đă sinh ra và lớn lên, nơi đó tôi c̣n có anh chị em tôi, bà con tôi đang mong đợi, c̣n có bạn bè của tôi nữa, và cũng chính nơi đó ông bà, cha mẹ tôi đă ngàn đời an giấc... Cha mẹ ơi! con rất muốn trở về thăm lại quê hương một lần, quỳ bên mộ của hai đấng sinh thành mà tạ lỗi... v́ con chưa thể trở về!!! Xuân tha hương thật là buồn, không có: “Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ, Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh...” Lắm lúc c̣n phải đi làm b́nh thường, nếu Tết không rơi vào “weekend” hay “day off”. Biết làm sao hơn, v́ nơi đây cũng là quê hương thứ 2 của tôi rồi, nhập gia tùy tục. Mỗi lần đón giao thừa, tôi luôn thầm cầu nguyện: Cầu cho quê hương V.N, thôi loài “Quỷ-Đỏ”, đồng bào tôi thoát cảnh đói nghèo, cơ cực, làm tận sức mà vẫn không đủ no... Tôi tin ngày đó sắp đến... và đến thật gần... “Tôi ước mơ ngày trở về gặp mặt, Để cùng vui, ngồi diện kiến nguyên thân”. Với tất cả bà con, thân quyến và bằng hữu của tôi. Đón Xuân này th́ tôi lại nhớ đến Xuân xưa, đó là Tết Mậu-Thân/1968, VC không những đă tráo trở vi phạm lịnh ngưng bắn mà c̣n mở đợt tổng công kích toàn miền nam nước ta nữa. Tôi c̣n nhớ rất rỏ, ngày đó tôi vừa nhận nhiệm sở Trưởng ban xă hội/TĐ4/TQLC được 1 tháng, th́ có lệnh về Sàig̣n, phối hợp với pḥng XH/SĐ đi ủy lạo cây mùa Xuân chiến sĩ đang hành quân ở Bồng-Sơn (Dương-Liễu). Xong công tác, tôi được phép về vui Xuân với gia đ́nh, không ngờ mới đêm giao thừa, tiếng súng đă ḥa lẫn với tiếng pháo rồi, VC đă lợi dụng tiếng pháo tấn công ào ạt vào thủ đô Sàig̣n và liên tiếp các tỉnh miền nam nước ta nữa. Gia đ́nh tôi cư ngụ gần kho đạn G̣-Vấp, thỉnh thoảng chúng tôi nghe những tiếng nổ long trời lở đất, cây vú sữa nhà tôi cũng rung rinh và rơi rụng những trái non v́ những tiếng nổ ấy... (có lẽ đạn rơi trúng vào hầm chứa đạn hay bom ǵ đó). Sợ ở trong nhà bị lạc đạn, mẹ tôi đóng cửa và cả gia đ́nh chạy ra g̣ mả núp đến sáng mới trở về nhà... th́ mới vỡ lẻ, đài phát thanh ra lệnh giới nghiêm 24/24 với bản tin ngắn: “VC đă tráo trở vi phạm ngưng bắn”. Thôi rồi, hết một mùa Xuân, chiến tranh trong thành phố, đường phố không một bóng người qua lại, chỉ nghe tiếng súng mà thôi! Chiều mùng 1 Tết tôi gặp các chiến hữu TĐ4/TQLC đổ bộ từ chợ G̣-Vấp đi ngược về phía Hạnh-Thông-Tây. Lúc bấy giờ TĐ4/TQLC đang dưỡng quân ở hậu cứ mới có mấy ngày, lại phải lên đường, làm nghĩa vụ người trai trong thời loạn rồi. Đoàn quân đi ngang nhà, sẵn có một ít bánh tét mẹ tôi vừa mới nấu để ăn Tết, tôi mang ra tiếp tế cho các chiến hữu của tôi, gọi là chút ḷng... Riêng C/U Trúc ở ĐĐ4/TĐ4, tôi c̣n nhớ lời của anh “Thôi Trúc đi nha, để Trúc đánh đuổi tụi nó cho P ăn Tết”. Nhưng có ngờ đâu, lần Mậu-Thân năm ấy là lần Anh vĩnh viễn ra đi, và đi măi cuối trời Người ơi!!! “Ngày mai trong toán hành quân ấy, Có kẻ ra đi chẳng trở về”. Đành rằng trong thời buổi chiến tranh, giữa sự sống và chết chỉ là đường tơ, kẽ tóc, nhưng rất đau ḷng khi có những chiến hửu của chúng tôi đă “Anh dũng đền nợ Nước”, nhất là khi phải đối mặt với các cô nhi quả phụ!!! Cũng chính đêm mùng 2 Tết năm đó, trại gia binh của TĐ2 Trâu Điên đă bị bọn VC đốt sạch, sáng hôm sau chỉ c̣n là đống gạch vụn, mọi thứ đă ch́m trong biển lửa... Tuy về vật chất đă không c̣n ǵ, nhưng gia đ́nh binh sĩ được an toàn, không thiệt hại nhân mạng nào. Biết trước dă tâm của VC, nên vị chỉ huy hậu cứ TĐ đă cho di chuyển vợ con binh sĩ vào hết trong hậu cứ Tiểu Đoàn rồi. Bọn chúng chắc tức lắm, v́ chỉ “đốt sạch, mà không giết sạch” được ai cả... Nhận được lệnh của chị Huy Lễ, trưởng pḥng XH/SĐ, sáng mồng 3 tất cả các cán bộ xă hội phải tŕnh diện gấp để nhận công tác. Chúng tôi đă tiếp ứng kịp thời, với gia đ́nh binh sĩ TĐ2 Trâu-Điên. Mượn tạm một trường tiểu học ở Thị-Nghè để làm trạm tiếp cư, mỗi pḥng học gồm có từ 2 cho đến 3 gia đ́nh, được cấp phát mùng, mền, chiếu gối, chén bát, ly tách v.v... cơ quan từ thiện “Hội Hoàn Cầu Khải Tượng” đă cung cấp thực phẩm hàng ngày nào gạo, thóc, mắm, muối ... (mỗi ngày được tiếp tế 1 con heo và bắp cải). Ngoài công tác xă hội, tôi c̣n bị phân công trực đêm và trực nấu ăn cho tổ công tác nữa (hầu như ngày nào cũng canh bắp cải cộng thịt kho hoặc cháo ḷng...), ăn hoài ngán quá, nhưng đâu dám ra ngoài để đi mua đồ ăn, v́ sợ bị bắn sẻ. Cán bộ xă hội nào trực đêm, phải có nhiệm vụ đưa các sản phụ gần ngày sanh vào bệnh xá Cửu-Long/TQLC gởi đó. Sang hôm sau nếu họ chưa sanh, th́ cho xe qua chở về... Cứ thế ngày lại ngày trôi, gần hai tháng mới xong công tác này.
Đến mồng 10 Tết, tôi lại được phân công nhận công tác mới, cùng với chị Huy Lễ và hai cán bộ xă hội nữa, đi ủy lạo chiến sĩ ngoài Huế, (thời điểm này tôi đi công tác nhiều hơn các bạn, có lẽ tại v́ lúc bấy giờ tôi c̣n độc thân, không vướng bận ǵ). Tiểu Đoàn 4/TQLC đang hành quân ở Huế, với bản tính khá bạo, tôi đă thực hiện những chuyến bay qua nhiều đồi núi, xuống tận vùng hành quân tiếp tế nước bằng những ống đạn đồng, cho anh em rồi về (trên trực thăng c̣n có chị Huy Lễ, Đ/U Nhứt và tôi), khi đạn khói báo băi đáp an toàn, trực thăng từ từ đáp xuống... rồi lại bay lên! Giờ nghĩ lại cũng thật là vui... Trời hôm nay thật lạnh, bên ngoài im vắng, thỉnh thoảng một vài ánh pháo bông soi sáng (không rộn rịp bằng quê hương), nh́n đồng hồ đă 12 giờ khuya, giao thừa đă điểm, năm mới bắt đầu...
Cũng thường lệ như mọi năm, vợ chồng tôi đă sắp sẵn bàn hương án, nhang đèn, nước dừa và trái cây... để đón giao thừa. Chúng tôi cùng nhau khấn nguyện: “Đầu năm mới, cầu xin Trời Phật ban mọi sự an lành cho gia đ́nh tôi nơi đây; cho tất cả anh chị em, bà con thân thuộc và tất cả đồng bào chúng tôi đang sống tại quê nhà, có được một đời sống Ấm no, Hạnh phúc và Thanh b́nh thật sự”. MX Thạch Thảo Mọi tin tức, bài vở muốn post trên wesite xin email bixitrum@yahoo.com
|
|||||||
|